Cực Phẩm Gian Thương – Chương 16

.::Đệ Thập Lục Chương::.

………………………
“Mính Thù tiểu hữu, tạm thời sự việc cấp bách, mong thứ lỗi.” Một hình ảnh nam tử mặc đạo bào màu xanh, đầu đội ngọc quan hiện lên ở nơi khi Thanh Điểu bay thành một vòng. Trong tay nam tử nắm một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén, trên người cũng đeo một ít vật dụng trang sức bằng ngọc, nhìn qua những thứ đó cùng đạo bào đơn giản kia quá thật chẳng tương xứng tí nào.

“Không dám, Huệ Chí đạo hữu, không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi kích động như vậy?” Trên mặt Ôn Mính Thù tươi cười hời hợt rõ ràng, không quá nhiệt tình, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác xa cách.

“Đa tạ Mính Thù tiểu hữu bỏ quá cho, chẳng qua nơi này của ta đã xảy ra chút chuyện, không có sự cho phép của sư môn, thật sự không thể nói cho tiểu hữu được a.” Huệ Chí chắp tay, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều rất ra dáng người tu tiên của chúng tiên gia: “Ta vừa phát hiện tiểu hữu đang bán một loại cỏ khô phải không?”

Ôn Mính Thù gật đầu, loại chuyện này hắn cũng không cần phủ nhận, mà có phủ nhận cũng không được: “Đó là do trong lúc vô tình mà có được vài cọng cỏ khô, tuy rằng bề ngoài nhìn qua như đã héo khô, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy sức sống còn chưa chấm dứt. Chỉ là ta nhìn không ra vài cọng cỏ khô này rốt cuộc là có công dụng gì, cho nên mới đem chúng rao bán a.”

Huệ Chí gật gật đầu, vuốt vuốt chòm râu trên cằm nói: “Ta thấy những thứ đó tiểu hữu vừa mới thu về, chắc không có gì rủi ro gì xảy ra đâu nhỉ?”

“Không có gì, chỉ là ta cũng không biết bảo tồn nó như thế nào, liền để cho người dẫn đường của ta đem nó cấp đông lại rồi.” Ôn Mính Thù cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nắm cỏ khô phủ đầy bông tuyết cầm trong tay: “Nếu Huệ Chí đạo hữu biết thông tin về nó, mong rằng có thể nói cho ta biết, để thỏa mãn tâm nguyện của ta.”

“Này. . . . . .” Huệ Chí có chút khó xử nhìn Ôn Mính Thù như mang theo ý cười, kì thực ánh mắt lại lạnh nhạt như những đồng môn của bọn hắn, nửa ngày, cười cười lắc đầu, quyết định mạo hiểm tin tưởng vị tiểu hữu cùng hắn có chút quen thuộc này: “Nếu tiểu hữu không chê cười, tất nhiên ta có thể nói ra toàn bộ sự việc nha.”

“Huệ Chí đạo hữu yên tâm, nếu đạo hữu nguyện ý chia sẽ, tất nhiên ta cũng sẽ chăm chú lắng nghe.” Ôn Mính Thù mở ra cửa sổ giao dịch, đem cỏ khô đặt lên ô hàng trao đổi, chỉ tiếc, tên và thuộc tính của đám cỏ khô đó vẫn giống như khi hắn dùng vật phẩm luyện kim để giám định vậy, toàn bộ đều trống một mảnh.

“Theo truyền thuyết, ngọn núi cao nhất ở dãy núi phía nam được đặt tên là Thước Sơn, ngọn núi được đặt cái tên kỳ lạ đó, nằm đối diện với biển Tây Hải, nhiều cây quế, nhiều vàng ngọc. Có cây Mộc Yên, hình dáng kỳ lạ như cây cốc mà bên trong lại màu đen, hoa bốn cánh, kỳ danh gọi là cốc, mang theo bên người có thể chống mê hoặc. Sức sống của Cốc tương đối mạnh, tựa như chết rất đơn giản, đặt vào chổ tối thì hóa thành khô héo. Cắm một nhánh khô xuống đất, có thể phát triển thành một cây.” Huệ Chí há mồm nói ra một đoạn cổ văn mơ mơ hồ hồ, Ôn Mính Thù cẩn thận nghe Huệ Chí nói, dựa vào một chút kinh nghiệm trước đây, nữa đoán nữa giải một chút tứ trong đó. (Ôi mẹ ơi, ta ngồi dịch đoạn này mệt muốn chết, biết vậy để y nguyên cho nó huyền huyễn T^T)

“Ý của Huệ Chí đạo hữu là, loại cỏ khô này chính là cây cốc?”

Huệ Chí gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “Trong đám cỏ khô này có vỏ và lá của cây cốc, đại khái là bởi vì hình dạng khi héo của cây cốc có chút tương tự với loại cỏ khô bình thường, cho nên dễ bị trộn lẫn vào.”

“Đa tạ Huệ Chí đạo hữu đã chỉ giáo.” Ôn Mính Thù đối với Huệ Chí chắp tay, tuy rằng vẻ mặt có chút lạnh nhạt lại có chút khiêm tốn.

“Không dám, không dám.” Huệ Chí vuốt vuốt chòm râu: “Mính Thù tiểu hữu rất có tuệ căn, là nghĩ muốn xuất thế, hay là muốn vào đời trước a.”

“Mính Thù tạ ơn đạo hữu đã chỉ giáo.” Ôn Mính Thù biết Huệ Chí nhìn qua là người cỡ tuổi trung niên, nhưng trên thực tế tuổi tác của hắn cũng đã không biết sống bao lâu rồi, cho nên đối với lời nói của Huệ Chí, cho dù hắn không đồng ý cũng sẽ không trực tiếp phản đối.

“Nếu tiểu hữu nguyện ý đem cốc để lại cho ta, Huệ Chí ta cũng sẽ không làm cho tiểu hữu thất vọng.” Huệ Chí vung tay lên, trong ô giao dịch nhất thời xuất hiện một cái bình sứ vô cùng tinh xảo, đồng dạng không có miêu tả công dụng đặc thù cũng như tên.

“Đồ vật này cũng là thứ trong lúc vô tình ta có được, ta đã hỏi qua không ít đồng môn, cũng không biết lai lịch như thế nào, thế nhưng tại thời điểm luyện đan, thứ này vô cùng hữu ích, hể ta đem khí trong bình dẫn vào lò luyện đan, thì cấp độ cũng như phẩm chất của viên đan dược trong lò luyện đan kia so với chính tay ta luyện tốt hơn một bậc.”

Tuy rằng nói đến hoa bay tán loạn, nhưng Ôn Mính Thù biết, thứ này đối với Huệ Chí mà nói căn bản là một cái vật trang trí vô vị có ném đi cũng không đáng tiếc. Huệ Chí là kiếm tu, lấy công kích làm sở trường, tố chất thân thể cực kỳ cường đại, đối với tính nhẫn nại về đan dược so với những người tu chân khác mà nói phải ít hơn nhiều, cho nên cũng không am hiểu về luyện chế đan dược. Như vậy mặc dù đồ vật này có dùng, nhưng cũng chỉ hữu dụng ở lĩnh vực đan dược mà thôi, với Huệ Chí cùng đám người sư môn của Huệ Chí mà nói, có lưu trữ cũng vô dụng, đem cho người khác trong lòng lại không thoải mái, thông qua hệ thống vị diện giao dịch tặng cho mình, không chỉ tiện cho việc đem thứ này ném ra ngoài, còn làm cho chính mình nhận của bọn họ một cái ân tình, thật sự là hảo kế.

Bất quá Ôn Mính Thù cũng căn cứ vào nguyên tắc tiện nghi thì giao dịch toi công thì miễn đồng ý cuộc giao dịch này. Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu Ôn Mính Thù còn có một cảm giác, trên khung giao dịch của hệ thống vị diện giao dịch, có thể xuất hiện nét chữ ngay cả khi chính người giao dịch hiểu biết tác dụng của vật phẩm đó. Ôn Mính Thù cũng không biết ý nghĩ của mình có đúng hay không, đúng lúc có cái bình sứ này có thể cho hắn cơ hội thực nghiệm.

Hơn nữa Ôn Mính Thù còn cảm giác được, nếu như lấy được cái bình sứ này, hắn tuyệt đối không hề lỗ vốn.

Dựa vào hình tượng thương nhân cùng với những cuộc giao dịch từ trước đến giờ, hắn vẫn muốn tin tưởng vào trực giác của chính mình.

Chỗ tốt lớn nhất của hệ thống vị diện giao dịch chính là cho dù không biết được vị diện giao dịch, cũng có thể thanh toán xong một cách nhanh chóng. Sau khoảnh khắc dưới sự đồng ý giao dịch của song phương, cái bình sứ kia liền xuất hiện trong Lăng tiêu bảo điện của Ôn Mính Thù.

“Mính Thù tiểu hữu, những lời này ta vốn không nên nói, nhưng ta rốt cuộc vẫn là nhịn không được.” Đem nhánh khô chi cầm đến tay, một tay Huệ Chí đem vài đạo cấm chế đánh vào lớp bông tuyết, liền dễ dàng loại bỏ đi lớp băng tuyết lạnh giá: “Lần trước gặp tiểu hữu vẫn là bộ dáng một người bình thường, thế cho nên ngay từ đầu nhìn thấy tiểu hữu liền có ý khinh khi, thế nhưng lúc này gặp lại tiểu hữu, ta phát hiện trên người tiểu hữu một cỗ hơi thở, trước kia ta đã từng cảm nhận qua cổ hơi thở này trên người thượng tiên.”

Huệ Chí nói khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, nói xong những lời này, cũng không chờ Ôn Mính Thù tiếp tục hỏi, hình ảnh của hắn liền biến mất trước mặt Ôn Mính Thù.

Thấy Huệ Chí không muốn nhiều lời, Ôn Mính Thù cũng không cưỡng cầu, dù sao ý tứ của Huệ Chí nói là  trên người của hắn có tồn tại loại hơi thở rất cường thế, như vậy đối với hắn chỉ có tốt không có chỗ hại, nếu cổ hơi thở kia thực sự có mưu toan ý đồ, hiện tại xem như hắn đã sớm biết sự tồn tại của nó, sớm phòng bị một chút là được.

Vốn bộ dáng thiên tiên ưu nhã nhìn qua còn có chút lạnh nhạt của Ôn Mính Thù lúc trước khi Huệ Chí rời đi, hiện tại đã bắt đầu khôi phục lại bộ dáng hoàn khố oai oai loi choi, đi đến cái chậu lưu ly thật lớn ở phía trước xoát xoát ngồi xuống, đặt cằm trên cạnh chậu lưu ly, nhìn thấy Thanh Điểu đang vội vã thu thập Lăng tiêu bảo điện.

“Đúng rồi, Thanh Điểu, ta quên nói, lần trước ta còn chưa nghĩ đã làm một cái thiết lập, Trong Lăng tiêu bảo điện hễ có vật gì đó vỡ vụn đều không thể dùng pháp thuật để khôi phục lại, cho nên phiền toái ngươi nghĩ biện pháp khác đi.” Nhìn thấy Thanh Điểu nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ trên mặt đất, như thế nào cũng không khôi phục được đống bình mã não mà vò đầu bứt tai, Ôn Mính Thù không chút hoang mang, không nóng không giận sờ soạng một viên đan dược hình tròn vô hại trong chậu lưu ly ném tới miệng, ngậm một lúc, lên tiếng như gió mát đến cực điểm.

Quay đầu, Thanh Điểu dùng ánh mắt u oán giống như oán phụ nơi thâm cung nhìn qua bộ dáng tiêu diêu tự tại của Ôn Mính Thù xem nó diễn trò, lại nhìn về hướng đống bình mã não, ánh mắt nhìn đống vỡ đó xem như Ôn Mính Thù, tuyệt đối là thâm cừu đại hận.

Loại ánh mắt này đối với Ôn Mính Thù mà nói không mấy quan tâm, dù sao hắn cũng biết, vô luận hắn cùng Thanh Điểu nháo đến ầm ỉ thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện, cảm tình của những năm gần đây bọn họ ở chung tuyệt đối không phải giả.

Cho nên mới nói hắn không thích nhân loại, bởi vì nhân loại rất ưa phản bội, mà tâm tư động vật thì đơn thuần hơn.

Không nghĩ tới, nhiều cố sự liêu trai, đều là đám yêu quái báo ân. Tuy rằng hắn chưa từng xem qua liêu trai, nhưng kịch truyền hình như thế vẫn là xem qua không ít.

“Thanh Điểu, con tinh linh kia lại kêu rồi, ta đi ra ngoài trước.” Thuận tay cầm lấy cái bình sứ, Ôn Mính Thù nhấm nuốt hai cái, rồi đem đan dược trong miệng ăn xuống.

“Mau đi đi, mau đi đi.” Vội vàng nghĩ biện pháp đem đống bình mã não khôi phục hình dáng ban đầu, Thanh Điểu vỗ vỗ cánh, cũng không quay đầu lại: “Thời gian dài như vậy còn chưa đem con tinh linh kia thu phục, thù pháp của ngươi kém đi rồi .”

“Nếu ta thật sự đem con tinh linh kia hoàn toàn thu phục, Thanh Điểu, ngươi không biết là sẽ có một tiểu tử mà bất cứ người nào gặp qua đều không dám gặp lại là một việc khả thi sao?” Ôn Mính Thù vỗ vỗ bụi trên người mà căn bản chẳng thấy đâu: “Còn có, kỳ thật, nếu ngươi đem toàn bộ mảnh vỡ của bình mã não tìm được sau đó hợp lại, thì có thể đem bình mã não khôi phục rồi, chỉ tiếc là quá trình tìm kiếm cũng không thể vận dụng pháp lực được a. Thật sự là một trò chơi tốt, không phải sao?”

Từ trong hệ thống vị diện giao dịch đi ra, Ôn Mính Thù còn mang máng có thể nghe được tiếng Thanh Điểu bão nổi, nhất thời cảm giác trong lòng trở nên thoải mái sung sướng hơn.

“Tiểu thí hài ngày kia để người mang theo mấy thứ đang tiến vào đây.” Cái mặt than của tinh linh vẫn trước sau như một, vừa nói qua một tiếng liền chuẩn bị rời đi.

Tiểu thí hài? Ôn Mính Thù ngồi trên giường, chăn bông trên giường nguyên bản mềm mại đã bị biến thành một đoàn loạn thất bát tao: “Thật đúng là hảo tâm a. Bọn họ hiện tại đang ở đâu?”

“Đem bộ dáng ghê tởm của ngươi thu hồi lại đi, nguyên bản còn tưởng rằng ngươi là một đứa nhỏ đáng thương, không tính tới phần đa số, tính ác liệt của nhân tộc chưa bao giờ có giảm bớt.” vẻ mặt tinh linh  lộ biểu tình “ngươi ghê tởm tới ta rồi” nói : “Khoảng cách đám người đó cách địa phương lần đầu tiên các ngươi gặp nhau không hơn bao nhiêu, nếu ngươi thông minh, sẽ tự biết phải làm như thế nào.” Sau khi nói xong liền trực tiếp rời khỏi.

Đối mặt với tinh linh không muốn thấy mình, Ôn Mính Thù bộ dáng không sao cả nhún vai, dù sao con tinh linh này cho tới bây giờ chưa từng xem hắn thuận mắt, bất quá thực đáng tiếc, từ trong hệ thống vị diện giao dịch đi ra, đời này của cậu ta cũng không thể chân chính đối với hắn làm gì được.

Vẫn là cuộc sống có Đan Vu bên cạnh so ra tương đối thoải mái hơn a, nếu Đan Vu ở trong sơn động, vô luận là ngủ hay làm cái gì, tên kia tuyệt đối có thể thu liễm hơn chút rồi, địa phương này cũng chỉ có Đan Vu mới có thể làm cho con tinh linh này ngoan ngoãn a. . . . . . Dừng dừng dừng, như thế nào lại nghĩ đến Đan Vu rồi? Quả nhiên là thói quen hễ liếc mắt đến địa phương nào liền có thể nhìn thấy y rồi?

“Hiện tại, nên đi nghênh đón nhóm quý nhân tân tân khổ khổ chạy vào bên trong khu rừng này nha.” Đem sự thật hiện tại tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy Đan Vu ném ra khỏi đầu, đối với Trong Cảnh Văn hẳn là đã biết đươc thân phận thật sự của hắn mà còn dám phái người tặng đồ tới, Ôn Mính Thù cảm thấy, hắn rất muốn đi xem vật nhỏ kia muốn biểu đạt cái gì đây.

Nếu muốn mạng của hắn, hắn có lẽ sẽ nói cho y biết, cục diện như vậy thật sự chưa xem đủ hay không?

……………………..

Bắt đầu lộ diện anh công rồi, còn Thù Thù càng ngày càng lộ bản sắc phúc hắc của mình ;)))

Thẻ:

About Dương Ca Thiên Quân

Tào Lao Thụ

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) (╬`')凸 (¬‿¬)凸 ~(▔▽▔~) ≧▽≦ ≧◡≦ (≧o≦) (✖╭╮✖) ⋋_⋌ \("▔□▔)/ (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) ╮(╯_╰)╭ 囧 {◕ ◡ ◕} ◃┆◉◡◉┆▷ (▰˘◡˘▰) q(❂‿❂)p ( ̄-ƪ ̄) ( ̄ー ̄)(╯‵□′)╯