Archive | 07/02/2013

Cực Phẩm Gian Thương – Chương 13

Đệ Thập Tam Chương:

Rốt cuộc cũng chạy trốn được tới đây, thật tốt quá! Một cậu bé sáu bảy tuổi mặc một thân gấm vóc, mang theo vẻ đạp tinh xảo như ngọc đang tựa vào một gốc cây to, miệng không ngừng thở hổn hển, nhưng đầu lại luôn dò xét chung quanh.

Từ khi được sinh ra đến giờ lấy tư cách là con trai trưởng được vô số người kỳ vọng, từ khi hắn bắt đầu tồn tại ký ức cho đến nay liền vẫn luôn ngây ngốc ở sau bức tường thành cao cao đó, mỗi ngày không ngừng đi theo sư phụ tụng những thứ  này nọ bất quá căn bản hắn chỉ cần xem một lần liền có thể thuộc làu làu nằm lòng, sau đó đối với sự ngáng đường của những huynh đệ của mình do phi tần khác sở sinh, một bên tự bảo vệ mình, một bên đáp trả lại những mối thù tranh đoạt quyền lực.

Hắn biết phụ hoàng cùng mẫu hậu hắn đối bản thân mình có kỳ vọng lớn lao ra sao, cũng biết bọn họ đối với hắn có bao nhiêu kỳ vọng, tại địa phương như vậy, những người mong muốn hắn làm phạm sai lầm, mong muốn hắn chết đi cũng có không ít đâu, cho nên hắn chưa bao giờ tùy hứng ở địa phương như thế, từ cái ngày đầu tiên bắt đầu, hắn chỉ biết một điều đó là phải sống sót.

Thế nhưng, ở tại một địa phương đó lâu như vậy, dù sao vẫn muốn tìm một cơ hội để nghỉ ngơi một chút, đem tinh thần đang căng thẳng thả lỏng, không cần sắm vai vị trí cao cao tại thượng để thỏa mãn kỳ vọng của mọi người, hoàng thái tử điện hạ thiên tư trí tuệ.

Cho nên, thừa dịp mấy hôm trước phụ hoàng cao hứng, hắn hướng phụ hoàng thỉnh cầu ra ngoài tuần tra một hồi. Chỉ là một hồi mà thôi, hắn muốn thoát ly khỏi tầm mắt của những người trong cung, tự cấp cho bản thân một cơ hội thư giản.

Đừng khi dễ hắn không biết, lần này những người đi theo hắn ra ngoài, có bao nhiêu trung thành với phụ hoàng cùng mẫu hậu, lại có nhiều biện pháp giúp cho chủ tử của bọn họ trừ đi những chướng ngại ngáng đường. Phụ hoàng cùng mẫu hậu cho tới bây giờ rất ít khi nhúng tay vào việc xử lý những kẻ ngán đường của hắn, có lẽ đối với suy nghĩ của bọn họ, nếu ngay cả mấy thứ như vậy mà thu thập không được, thì hắn cũng không  tất yếu đợi từ địa vị hoàng thái tử này lên trên tiếp nhận ngôi vị hoàng đế nữa.

Thiên gia vô phụ tử, chí cao vô thân nhân (aka vô tình nhất đế vương gia). Có lẽ đây là đại giới phải trả nếu muốn hưởng thụ địa vị kẻ đứng đầu thiên hạ đi.

Đối với địa phương phía trước, hắn cũng đã từng cẩn thận đọc qua vài cuốn thư tịch, lộ tuyến của hắn là đường bộ, trên đường đi sẽ gặp một khu rừng rậm, mà khu rừng rậm này vô luận ở bất kỳ ở cuốn thư tịch nào cũng đều không có ghi lại tên, nhưng hắn có được quyền hạn có thể tìm đọc những bộ sách của hoàng thất, sau đó hắn tìm được một quyển sách, quyển sách kia cho hắn biết, khu rừng rậm này đối với người ngoài là một tử địa, nhưng đối với những người trong hoàng tộc, thì nơi đây có tồn tại một con đường an toàn cho chính họ.

Chỉ cần dựa theo con đường đó mà đi, hắn sẽ không có xảy ra việc gì, mà những người đi theo hắn, nghĩ cũng biết bọn họ không có gan tiến vào khu rừng này.

Sau khi xác định không ai tìm đến, hắn liền dựa theo trí nhớ mày mò tiến lên trước, hắn có loại cảm giác, thối thúc hắn nhất định phải tiến vào khu rừng này, không thể ở bên ngoài dạo chơi, tựa hồ nhưcó một cái gì đó rất quan trọng ở trong khu rừng này chờ hắn. Hắn cũng không biết loại cảm giác này là như thế nào, nhưng loại cảm giác này lại thôi thúc hắn, không ngừng đi trên lộ tuyết trong trí nhớ, hướng vào bên trong rừng này đi đến.

Chẳng qua hắn không biết, lộ tuyến trong trí nhớ của hắn, không phải dành cho người, mà là dành cho những con ngựa đã được huấn luyện qua, hơn nữa bên trong có một đoạn rất dài, đã rất nhiều năm qua chưa có một ai đi qua.

Tiếng gì vậy? Nguyên bản Ôn Mính Thù đang ngồi xổm trên mặt đất gây sức ép với con động vật nhỏ đang hướng hắn nhe răng trợn mắt, khẽ nhíu mày. Có cái gì đó đang đến đây nhưng hắn không cảm giác được, nếu không phải cái thứ kia đang đi lại mà phát ra âm thanh, chỉ sợ là thứ kia cứ như vậy mà tiến vào trung tâm khu rừng mất.

Đối với cuộc sống trong rừng rậm, bị Đan Vu cùng những động khác trong khu rừng này dạy dỗ mà nói, tính cảnh giác đột nhiên kém đi thì tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Quả nhiên trong khoảng thời gian này ở bên người Đan Vu, cuộc sống trở nên an nhàn quá rồi sao? Không có ra ngoài tìm người luyện tập, vẫn cố định tại một địa phương nhất định săn vài tiểu động mang về, sau đó yêu cầu của Đan Vu là phải có cơ sở vững chắc, quả nhiên là gian khổ là sống, an nhàn khắc chết!

Ôn Mính Thù thoáng trầm ngâm trong chốc lát, động tác trong tay không thay đổi, tiếp tục giày vò tiểu động vật kia đang hướng hắn nhe răng trợn mắt, mà đi theo bên người Ôn Mính Thù, chính là thái thản (cực kỳ thẳng thắng) cự nhân vừa mới được Ôn Mính Thù thu phục không bao lâu —— Thụy Á ngay lập tức đứng dậy, hướng tới địa phương phát ra âm thanh đi đến.

Thụy Á, đại biểu cho sự phì nhiêu, thời gian, phong sương của thái thản cự nhân. Đến hắn cũng không biết đến từ giao dịch viên diện đến một bảo bối như vậy. Không có cò kè mặc cả, không có cùng bên đối tác gặp mặt, một cái cửa sổ giao dịch vô cùng đơn giản thường dùng cùng với thổ phỉ ngay thẳng trong truyền thuyết giao dịch qua một vài thứ linh tinh, hắn cũng không biết là buôn bán lời hay lỗ nữa.

“Tiểu thiếu gia. . . . . .” Sau một hồi, Thụy Á liền trở về bên người Ôn Mính Thù, trong âm thanh tựa hồ có chút buồn bực còn có chút chần chừ.

Thụy Á không thể so với Đan Vu, bởi vì nguyên nhân thể trọng, mỗi lần hành tẩu hắn đều sẽ làm cho chung quanh hắn đều có cảm giác rung chuyển, tuy rằng Đan Vu không biết làm thế nào để cho Thụy Á bước đi giảm bớt điều này, nhưng đối với chủ nhân như Ôn Mính Thù mà nói, cho dù Thụy Á làm ra loại động tác gì, cũng sẽ không ảnh hưởng gì lớn đối với chủ nhân, mà những động nhỏ như vậy cũng khiến cho hắn vô pháp bỏ được.

Ôn Mính Thù nghe được sự chần chờ trong giọng của Thụy Á, buông con động vật trong tay ra, quay đầu lại xem, liền phát hiện có một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài vừa nhìn đã biết không phú tức quý đi theo phía sau Thụy Á: “Không nghĩ tới cư nhiên còn có người có thể đến được loại địa phương này. Vận khí tiểu tử kia rất không tồi đi, cư nhiên có thể tay chân lành lặn mà đứng trước mặt ta, còn không có la hét đòi về với mẹ a ~.”

Ôn Mính Thù hoàn toàn không có ý tứ khoa trương tình cảnh hiện tại của tiểu nam hài kia, địa phương gặp gỡ lần này không giống với lần gặp gỡ Mộc Uyển Đinh, ở ngoại vi khu rừng, địa phương lần này đã muốn phi thường tiếp cận khu vực trung tâm khu rừng rồi, một kẻ tay trói gà không chặt như vậy, vừa nhìn thấy chính là một tiểu hài tử chưa nếm qua đau khổ gian gian mà lại có thể đến nơi này, tuyệt đối không phải một câu vận khí là có thể giải thích được.

Bất quá tiểu hài tử kia cũng không có vui vẻ như Ôn Mính Thù, từ khi bắt đầu nhìn thấy Ôn Mính Thù, hắn liền cứ nhìn chằm chằm Ôn Mính Thù một hồi lâu, tầm mắt sắc bén, vẻ mặt chuyên chú, thiếu điều muốn đem Ôn Minh Thù phanh thây giải phẩu luôn thôi.

Thế nhưng cho tới bây giờ hắn còn chưa từng hống qua tiểu hài tử a! Cảm giác chính mình hoàn toàn bị xem nhẹ, Ôn Mính Thù nhìn thấy mắt ánh mắt quái dị của tiểu hài tử so ra có chút tương tự với Thụy Á, vốn đang lúc tầm mắt của Ôn Mính Thù cùng tiểu hài tử giao nhau sau đó nhìn lại mình, Thụy Á cảm nhận được ánh mắt của Ôn Mính Thù, lập tức trả lời nghi vấn: “Tiểu thiếu gia, tiểu hài tử này, thật sự bộ dạng giống ngươi  như đúc nha.”

Cáp? Điều này làm Ôn Mính Thù giật mình, cùng hắn bộ dạng giống nhau như đúc? Tuy rằng theo học giả nghiên cứu về gen ở Hoa Hạ mà nói, trên thế giới luôn luôn có từ 3 đến 5 người sau khi lớn lên có phần cực kỳ tương tự, nhưng có thể làm cho thái thản cự nhân trong thần thoại Bắc Âu có được thần cách nói giống nhau như đúc, vậy tuyệt đối không phải là vấn đề về diện mạo.

Không phải vấn đề diện mạo, lại giống nhau như đúc, điều này có nghĩa mức độ giống nhau về gen giữa bọn họ là cực kỳ gần, hắn từ trong hoàng cung bị ném ra ngoài, tiểu hài tử này cũng đã nói hắn đến từ hoàng cung, tuổi tác giữa bọn họ hẳn là cũng không sai biệt lắm, hơn nữa từ quần áo đến cách ăn mặc của tiểu hài tử này cũng phải loại tầng lớp bậc trung bình thường có thể dùng . . . . . .

Phân tích linh tinh một đống, cuối cùng Ôn Mính Thù không thể không thừa nhận rằng một điều hắn nghĩ cũng không muốn thừa nhận —— tiểu hài tử này, chính là tiểu tử cùng hắn chào đời.

“Tiểu thiếu gia, tiểu hài tử này là Đan Vu đại nhân để làm mất sao? Có cần nói cho Đan Vu đại nhân biết hay không? Tiểu thiếu gia yên tâm, Đan Vu đại nhân cùng Ôn Toa cùng nhìn người từ nhỏ đến lớn, là người quan trong nhất đối với họ, không ai có thể thay thế được.” Thụy Á hoàn toàn không có ý thức được chủ nhân của y tuyệt không muốn cùng tiểu hài tử này nhận thức, ngược lại rất mau mắn đi lo lắng tới vấn đề gia đình say này của Ôn Mính Thù.

“Không cần.” Ôn Mính Thù đối với sự ngốc ngốc của Thụy Á, đã muốn tường tận rồi.

“Tại hạ tên Trọng Cảnh Văn, xin hỏi các hạ là người phương nào?” Trọng Cảnh Văn dưới sự giáo dục từ nhỏ đến lớn trong hoàng cung, tuy rằng thực cố gắng muốn dùng ngữ khí ngang hàng để nói chuyện cùng  Ôn Mính Thù, nhưng do thói quen tích luỹ từ nhiều năm qua làm cho lời nói của hắn biến thành một loại phong cách cực kỳ kỳ quái.

“Ta gọi là Ôn Mính Thù, bị người ném tại rừng rậm này, lớn lên ở đây. Còn ngươi? Ngươi lớn lên ở đâu, bao nhiêu tuổi?” Ngữ khí còn kỳ quái hơn Trọng Cảnh Văn, bộ dáng Ôn Mính Thù hiển nhiên rất thong dong, vỗ vỗ chổ bên cạnh hắn, ý muốn Trọng Cảnh Văn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trọng Cảnh Văn nhìn nhìn chổ bên người Ôn Mính Thù, chần chờ trong chốc lát nhưng vẫn ngồi xuống: “Đây là lần đầu tiên ta ngồi dưới đất.” Đối với Ôn Mính Thù, Trọng Cảnh Văn tươi cười có chút thận trọng, có chút thoải mái, cũng phi thường ẩn ẩn sự vui vẻ;”Ta lớn lên trong một toà nhà lớn, hiện tại sáu tuổi.”

Ôn Mính Thù đối với lời nói dối của Trọng Cảnh Văn hiểu rất rõ, nhưng hắn cũng không có tâm tình đi vạch trần, trái lại, hắn đem hà bao trên người cởi xuống, mở ra, lấy ra trái cây từ trong hà bao chia sẽ với Trọng Cảnh Văn: “Nếm thử chút đi, những thứ này chỉ có duy nhất trong khu rừng này thôi, trước kia khi đói bụng, ta rất thích ăn mấy quả này.”

Dẫn đầu từ trong mớ trái cây đó cầm lên một quả bắt đầu ăn, Ôn Mính Thù nhìn đằng trước, bộ dạng không có ý định chiêu đãi Trọng Cảnh Văn.

Mà mà trái lại, động tác như vậy của Ôn Mính Thù vừa lúc lấy được sự tín nhiệm của Trọng Cảnh Văn, bất quá tại thời điểm Ôn Mính Thì nhìn phía trước, thấy được tiểu tử kia lấy một quả không lớn nhưng cũng không phải nhỏ từ trong đám trái cây, đặt ở trong tay vuốt phẳng một chút, lén lén nhìn thanh đao bạc nhỏ một chút, xác định thanh đao bạc không có dấu hiệu chuyển sang màu đen, mới đặt ở miệng, một ngụm rồi lại một ngụm ăn liên tục.

Dư quang trong mắt Ôn Mính Thù vừa lúc nhìn về phía Trọng Cảnh Văn, thấy được sự cẩn thận như vậy, cứ như vậy một trái lại đến một trái, chỉ biết hành động của bản thân mình rất hiệu quả. Tiểu hài tử, quả nhiên là một tên để gạt nhất, cho dù tiểu tử này được sinh ra trong hoàng cung được xem là địa phương hắc ám nhất.

“Trọng Cảnh Văn, ngươi nói, cảm giác có cha mẹ là loại cảm giác như thế nào?” Vẫn một bộ dáng nhìn thẳng tắp về phía trước, trong giọng nói của Ôn Mính Thù mang vài phần tò mò, cũng có vài phần cô đơn.

…………………………

Vậy là 2 đứa trẻ của vận mệnh đã gặp nhau, mọi chiện sẽ như thế nào, mời các tình êu tiếp tục theo dõi ‘cực phẩm gian thương’ trên kênh Fapio’ Blog của thông tấn xã WP ;))

P/s: Như vậy, lượt post truyện của năm con rồng đã kết thúc tại đây, hẹn gặp mọi người vào đầu năm con rắn, ta có quà lì xì cho mọi người! *lăn a lăn*

Uý Lam – Chương 19

Đệ Thập Cửu Chương:

Edit: Fapio

Hệ thống: Hệ thống cập nhập công thành chiến ngày 25/04 xin được phép bắt đầu, thỉnh các game thủ tuân thủ quy định của trò chơi, cùng nhau hưởng thụ kỳ thành chiến đầy nhiệt huyết và thống khoái. Thời gian bắt đầu đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1.

Bắt đầu.

Trông đằng xa liền nhìn thấy một đám người đang dũng mãnh xông vào Quang Chi Không mặc một bộ trang phục chức nghiệp thuần một màu vàng, trên tay án có vẻ hoạ tiết hình cây hoa hồng, bọn họ chắc hẳn đã sớm dự đoán được chúng ta sẽ để cho nữ vũ sĩ làm tuyến phòng ngự đầu tiên, quả pháo đầu tiên không kích tựa hồ dự định dùng thánh kiếm cùng với ưu thế nhanh nhẹn cao của ảnh tử để công phá bước đầu.

Ta hạ mệnh lệnh, để cho nhóm nữ vũ sĩ hai bên trái phải lén lút rời đi, nhóm cung thủ trên mái toà thành liên tục cuồng bắn ra các loại tên thuộc tính, mà ẩn nấp dưới những đám cây cối, phòng ốc, tường thành là nhóm thuật sư liên tục biến đổi các kỹ năng công kích, từ nguyên bản công kích mà pháo đơn thể chuyển thành quần công, kỹ năng phạm vi càng lớn thì cần càng nhiều thời gian ngâm xướng, phải thi triển sớm từng bước.

“A!” Rất nhanh nhóm vũ nương xinh đẹp của đội cảm tử quân ở chính giữa bị giết HP về 0, biến thành những đạo bạch quang hướng đến các đại quan thành phóng đi.

“Vất vả rồi.” Ta dùng kênh nghiệp đoàn nói với các nàng.

“Ha ha, đại tẩu,ok ok, lần nào cũng vậy thôi, đã sớm thành thói quen rồi!”

Quả nhiên đám người Hoa Tụ Tử nghĩ rằng thuận lợi công phá Quang Chi Không không còn xa vời khi phá được kết giới kiêu ngạo của nhóm nữ vũ sĩ mà đắc chí, ta cười cười, ra lệnh:

“Thuật sư bắt đầu công kích, nhóm cung thủ phía bắc nhắm thuộc tính sư của đối phương, nhóm cung thủ phía nam đồng loạt phóng vũ tiễn! Thiên Dạ!”

“Ân?”

“Nhóm các ngươi tiếp tục phóng tên thuộc tính, hướng mọi phía công kích.”

“Đã biết.”

“Nhóm mẫn ám (ảnh tử trong bóng tối) bắt đầu hành động, nhóm bạo ám (ảnh tử chuyên bạo kích, nhất kích tất sát) bảo hộ thuộc tính sư phe ta.”

“Hồng Y! Nhóm mục sư các ngươi tất cả đều đi viện trợ nhóm thuật sư ở ven cửa thành, phải cẩn thận an toàn.”

“Tuân lệnh tẩu tử.”

“Thuộc tính sư, mau thay đổi, thay đổi, hệ hỏa! Phương bắc đổi thành, hệ phong, Thiên Dạ, nhắm hướng đông nam công kích! Ừ, phía nam đổi phong đi.”

“Nhóm quân kiếm sĩ nhắm đến hướng đông trước cổng thành, chủ lực của bọn họ cũng chuẩn bị vào thành, ảnh tử bảo hộ mục sư, theo kiếm sĩ đi!”

“Thương nhân đừng ngẩn người nữa, bắt đầu hành động đi……”

Ta nghĩ nghĩ một chút, lại nói:

“Thiếu thuốc bổ, vũ khí cùng phòng cụ hỏng hóc trên người liền kêu tên ta, thương nhân nghe thấy liền lập tức đi hỗ trợ.”

Ta muốn tạo ra dấu hiệu giả trên chiến trường này, để khi bọn họ công kích nhóm ảnh tử trở nên do dự hơn.

Ngay cả khi một giây trước khi kết thúc thành chiến, chúng ta có vẫn có xác suất thắng lợi nhiều hơn.

“Dữ Đồng, tình hình Tây môn như thế nào?”

“Trước mắt còn chưa thấy quân địch tiến đến, bất quá tẩu tử…… phòng ngự ở Nam môn cùng Bắc môn như vậy đủ sao?”

“Yên tâm, ta muốn để cho vũ nương đi trảo đám thánh kiếm.”

“A, không hổ là tẩu tử ~”

“Ít nịnh bợ ta đi.” Ta buông ống nhòm xuống, khẩu khí chậm rãi nói:“Tạm thời cứ như vậy đi, đội trưởng ở Bắc môn, Nam môn, nếu có tình huống gì không bình thường liền thông tri cho Dữ Đồng, đến lúc đó Dữ Đồng ngươi liền dẫn một tiểu đội đi viện trợ, cảm giác tình huống không đúng thì lập tức hồi báo ta.”

“Hảo.” Ba người đồng thời trả lời.

“Diệu, bên đó sao rồi?” Ta nâng tách tra nhấp một ngụm, thân mật đánh chữ mật cho đội trưởng trung đoàn kiếm sĩ của hắn.

“Vẫn tốt lắm, nhân số chênh lệch không nhiều.” Sau khi đơn giản đối đáp vài câu, ta liền không quấy rầy hắn nữa.

Có chút mệt a.

Ta nhấp một ngụm trà, ăn bánh quy nãy giờ cũng đã ngán, gói lại thành một bao cho vào túi nhỏ dắt trên thắt lưng.

Liên tục cùng các đại đội trưởng trao đổi một chút tình hình, ta nghĩ ngoại trừ Đoạt Ám Vô Song hẳn là không có nghiệp đoàn khác nhúng tay vào, vì thế sau khi hình dung tiến trình Đoạt Ám thực hiện biến hoá đội ngũ như thế nào, nghĩ muốn nhắc nhở bất quá cũng không sai biệt lắm so với kế hoạch đặt ra trước đó cho nên liền trở về sắp xếp nhóm đoàn viên hộ thủ nghiệp đoàn thạch, đội trưởng cùng chiến binh ở đó cũng không phải loại ngu ngốc, không có ta cũng vẫn có thể đưa ra phán đoán và hành động chính xác, trách nhiệm của ta chính là vạch ra phương hướng kế sách hành động ngay bước đầu cho bọn họ, phòng thủ bên trong mới là trọng trách chân chính thuộc về một quân sư như ta.

Một cái liếc mắt cuối cùng quan sát toàn bộ Quang Chi Không, Hoa Tụ Tử mang sắc thái rực rỡ muôn màu, duy chỉ đồ đằng trên hai hay áo cũng phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác, mà Quang Chi Không lại đồng nhất bộ áo khoác màu đỏ vô cùng chỉnh tề, đặc biệt thượng cấp của Quang Chi Không còn có thêu hoa văn đường viên vàng kim uốn lượn, là tác phẩm của mấy người thương nhân đem trang phục chức nghiệp chế tác nhuộm màu đặc biệt độc nhất vô nhị. Quang thành thật sự có rất nhiều thương nhân đều là chế phục nha.

Nói chung, trên phục sức có hiện vài sợi tuyến màu hoàng kim, thật sự rất hoà hợp với cảnh tàn sát khốc liệt ở cách đó không xa, trong lúc nhất thời ngồi phía trên cao trong Quang thành, ta như mơ hồ thấy được một vùng trời đêm lấy lánh kỳ lạ.

Ngẩng đầu, một mảng các vì sao lấp lánh so ra còn kém với quang mang cảnh chém giết của đám người trên mặt đất, vì niềm tin của bản thân…… Vì bạn bè……

Trong chiến trường khốc liệt đó, lại có thể nhìn thấy được một chùm tia sáng xin đẹp.

Tâm tình trong lòng ta không khỏi thả lỏng đi rất nhiều, nở nụ cười yếu ớt, ta xoay người ── hướng đến địa phương đang cần ta lãnh đạo.

Một trận sáng chói hiện ra, trường đao màu tím quen thuộc đang vắt ngang qua phía trước cổ ta.

“Nhâm Ngã Hành……” Cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, ta hô lên cái lên mà đòi này ta nghĩ cũng không muốn gặp lại, tên của hắn.

“Thật sự là vinh hạnh, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta.” Nhâm Ngã Hành nhìn thẳng vào ánh mắt của ta, trong đồng tử hiện tên vẻ tự đại cùng kiêu ngạo tựa như năm đó lúc Tử Tinh cùng đứng bên cạnh chúng ta, một chút cũng không thay đổi.

Không phải ta không thể tránh được ── nhưng tám phần sẽ chịu một chút thương, với cấp bậc cùng kỹ thuật hiện tại của Nhâm Ngã Hành trong hai năm qua cũng đã thắng tiến không ít, có lẽ còn mạnh hơn ta rất nhiều, bất quá ta không lo hắn có năng lực chém chết được ta……

Ta sợ là…… Chết tiệt! Chính là thanh đao màu tím kia có thể khiến ta phải tách ra, Tàng tình!

Thực mỉa mai thay…… thứ đó chính là dùng nhẫn kết hôn của ta cùng Tử Tinh chết tác thành vũ khí, hai năm trước đã bị ta huỷ một lần, nhưng lần này trở lại……

“Nhâm Ngã Hành, ngươi biết không?”

“Có di ngôn gì muốn nói thì mau nói đi!” Nhâm Ngã Hành hừ lạnh một tiếng, đem dải tóc mai màu xám mềm mượt như nước vén ra sau tai, nếu như trên người ít đi lệ khí cùng vẻ dữ tợn, không thể không thừa nhận ngoại hình của hắn trông rất được.

Đôi con ngươi thuần một màu đen sâu không thấy đáy, lúc này bên trong chỉ hiện lên hình ảnh của ta, cùng với dục vọng huỷ diệt ta.

“Ta đã không còn e ngại ngươi nữa……” Ta đối với hắn nở một nụ cười có thể coi là hạnh phúc, mũi chân điểm phía sau một chút, không chần chừ mà nhãy xuống.

Ta đã từng rất e ngại ngươi, bởi vì sự phản bội của Tử Tinh đối với ta.

Chỉ cần nghĩ đến ngươi, sẽ nghĩ đến nàng; Nghĩ đến nàng, ngực của ta đau đớn như bị ai đó xé rách.

Nhưng hiện tại ta đã không còn e ngại ngươi nữa, bởi vì trong lòng ta lúc này, chỉ duy nhất tồn tại một đôi mắt, trong đôi mắt ấy như có một vùng đại dương màu đỏ sâu sắc, sẽ vẫn luôn ôn nhu chăm chú nhìn ta.

…………………….

Tuy ta chưa thấy con nhỏ Tử Tinh xuất hiện nhưng nó quá mức đê tiện đi, đi lấy nhẫn kết hôn của Đoan cho thằng kia luyện vũ khí, Ta đi mua dao phóng nó mới được *giậm chân*