Archive | 03/02/2013

Cực Phẩm Gian Thương – Chương 11

Đệ Thập Nhất Chương:

Thành công!

Ôn Mính Thù đem cầm kế ước nô lệ đã bị dính huyết xà từ trên vật nặng kia lấy xuống, thu vào trong lòng ngực, sau đó đem vật nặng kia một lần nữa thả vào hệ thống vị diện giao dịch, nhìn thấy con xà kia trên cơ bản đã muốn bị đoạn khí (sắp chết) nhưng dưới công năng của khế ước đã dần dần khôi phục lại trạng thái như ban đầu, hắn phá lệ cười vui sướng.

Cái gọi là kỹ năng khéo léo dù cho nện xuống mấy lần đi nữa cũng sẽ không làm cho bổn xà tử này rớt mạng đâu, dù sao dựa theo thiên tính của loài xà, nhìn qua thì nghĩ là sắp chết, nhưng cuối cùng cũng chắc y như tơ nhện, mà giựt kéo thật lâu. Sai khi đem khế ước của bổn xà (rắn ngốc) này thu hồi, nhất định sau này hắn phải đem cái giá của ngày hôm nay toàn bộ thu hồi hết! Hơn nữa còn phải thu hồi gấp bội!

Đợi cho con thụ mãng biến dị này khôi phục lại trạng thái ban đầu mà ở trên mặt đất trượt qua trượt lại, nó tựa hồ phát huy đầy đủ bản tính của một loài độc xà âm ngoan có yêu có hận, cho dù vị trí bảy tấc còn đang bị Ôn Mính Thù dẫm nát dưới chân, thế nhưng thân mình bắn ra, nó liền chuẩn bị hướng hàm răng kịch độc của mình về phía Ôn Mính Thù.

Bất quá, nô lệ thật sự có thể công kích chủ nhân sao?

Nhìn thấy độc xà không thể phun ra được cái gì, đạn đã lên nòng một nửa nhưng đột nhiên không tự chủ được mà nằm gục trên mặt đất co rúm, Ôn Mính Thù thiệt tình cho rằng khế ước nô lệ này dùng khá tốt đó chứ.

Nhắc tới cái đuôi của con thụ mãng biến dị này, Ôn Mính Thù cũng không quản con độc xà này có còn đang run rẩy hay không, liền đem xà tha tới bãi chiến trường của thư sinh áo xanh cùng tinh linh kia. Thư sinh áo xanh thiện dùng độc rất mạnh, nhưng thân thể quả thật không tốt, mà hiện tại tinh linh kia tuy còn chưa có trưởng thành, nhưng tinh linh tộc được xưng là đứa con của rừng rậm cũng tuyệt đối không phải tùy tiện nói suông. Cho dù trong khu rừng này không có tinh linh mẫu thụ, nhưng tinh linh vẫn có khả năng dựa vào địa thế cùng sức mạnh của những loài động thực vật nơi đây yểm trợ cho mình.

Kể từ đó, cuộc chiến đấu bên này liền thập phần gay cấn, ai cũng không gây được một chút tổn thương lên đối phương, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào để xem ai trụ được lâu hơn mà thôi.

Nắm lấy con độc xà xoay xoay cái đuối nó lên, đem kịch độc văng lên hướng của thu sinh áo xanh, Ôn Mính Thù mặc kệ quy tắc không được can thiệp vào chiến trường của hai bên, nắm lấy cái hàm đầy răng của con độc xà, nhảy vào đấm liên tiếp về phía thư sinh áo xanh.

“Dừng tay.” Nhìn đến trạng thái hiện tại của con độc xà đôi đồng tử của thư sinh áo xanh liền nháy mắt co rút lại, một bên kịch liệt ho khan, một bên tận lực né tránh quỹ đạo kịch độc văng tới.

“Ngươi muốn cứu nó?” Nghiêng đầu sang một bên, tay Ôn Mính Thù đập không lưu tình chút nào, nhưng trên mặt vẫn làm ra bộ dạng hồn nhiên đáng yêu cùng động tác tay hoàn toàn bất đồng.

“Phải” bởi vì cố kỵ tính mạng của con thụ mãng mà không dám dụng độc, sợ chọc giận Ôn Mính Thù, thư sinh áo xanh né tránh có hơi chút chật vật: “Khụ khụ, nói ra điều kiện của ngươi đi.”

“Điều kiện của Ôn Ôn rất đơn giản, Mộc thúc thúc ngươi nhất định có thể hoàn thành.” Ngừng động tác trong tay lại, dùng con thụ mãng biến dị này đánh người tuy rằng thực thích, nhưng thể lực tiêu hao cùng cảm giác yêu thích hoàn toàn tỷ lệ thuận với nhau nha: “Mộc thúc thúc có nói với Ôn Ôn là muốn trở về thế giới bên ngoài, dù hiện tại không ra được thế giới bên ngoài, Ôn Ôn cũng cần rất nhiều đồ vật này nọ để xử dụng. Thế nhưng Ôn Ôn ở trong khu rừng này, mà tất cả mọi người trong khu rừng này cũng sẽ không đi ra bên ngoài, cho nên Ôn Ôn nhờ Mộc thúc thúc đi ra bên ngoài đổi tiền cho Ôn Ôn. Ôn Ôn có thể cung cấp cho Mộc thúc thúc một vài thứ cần thiết, sau đó Mộc thúc thúc phải đưa tiền lại Ôn Ôn với một cái giá cả tương đương, và còn phải giúp Ôn Ôn thu thập vài thứ đồ chơi tốt nữa.”

“Có thể nói cụ thể được không?” Đỡ lấy cái cây bên cạnh, thư sinh áo xanh thở có chút gian nan.

“Nói trắng ra là Mộc thúc thúc giúp Ôn Ôn kiếm tiền, Ôn Ôn không thích đi ra thế giới bên ngoài, Mộc thúc thúc phải đem tiền để kinh doanh kiếm lời, nếu có người cần một thứ gì đó thực đặc thù mà Mộc thúc thúc không thể kiếm ra được, Mộc thúc thúc có thể hỏi đến Ôn Ôn. Mộc thúc thúc giao dịch với người khác không nhất định phải dùng tiền, có thể dùng một vài thứ đặc thù khác, hoặc vật phẩm mà cảm thấy nó rất đặc biệt cũng có thể đem ra đổi lấy, cách một đoạn thời gian, Mộc thúc thúc sẽ phải đưa những thứ đã đổi được cho Ôn Ôn, sau đó những thứ trong tay Mộc thúc thúc cũng phải giao cho Ôn Ôn.” Buông ra cái đuôi độc xà, chân phải Ôn Mính Thù vẫn dẫm lên bảy tất của nó, tay trái bắt lấy quần áo của tinh linh, không cho tinh linh rời đi.

Thư sinh áo xanh cẩn thận nhìn tên đầu lĩnh cùng với mấy người theo Y tiến vào khu rừng này, biết được  những người này chính là nhược điểm sau này của hắn, lại quay đầu nhìn về phía thụ mãng biến dị trông giống con rắn chết bị Ôn Mính Thù dẫm dưới chân, biết rõ Y không thế làm ngơ. Thư sinh áo xanh nhìn về phía đôi con ngươi sâu thẳm khó phân biệt của Ôn Mính Thù, trên mặt cũng lộ ra một tia cười khổ: “Mộc mỗ xin cam bái hạ phong. Liền cứ theo như lời chủ tử đã nói, chẳng qua. . . . . .”

“Mộc thúc thúc quả nhiên là người thông minh. Những thứ nơi này ta tất nhiên sẽ phải giao cho Mộc thúc thúc rồi, thứ nhất chính là con xà này, Mộc thúc thúc ngươi có thể tùy ý dày vò nó, hiện tại năng lực của con bổn xà này so với trước kia tốt hơn nhiều, hơn nữa sinh mệnh cũng so với trước kia khỏe hơn gấp đôi nha.” Lấy chân ra khỏi khu bảy tất của con thụ mãng biến dị, thụ mãng tựa hồ biết được Ôn Mính Thù thả nó ra, một giây trước con giả chết, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao trở về trên người thư sinh áo xanh, sau đó theo chiều gió mà từ từ biến nhỏ đi, cuối cùng trở thành hình dáng như một chiếc đũa thô dài, dọc theo cánh tay buông thòng của thư sinh áo xanh bò lên người Y.

Thì ra là thế. Ôn Mính Thù cuối cùng cũng hiểu được lúc trước con xà này như thế nào có thể xuất hiện trước mặt hắn nhanh như vậy, ánh mắt nhìn về phía thư sinh áo xanh cũng càng thêm sáng.

“Ngươi đừng đi vội, chờ ta một chút đi.” Đối với tinh linh dặn một câu, Ôn Mính Thù với tay phải vào trong cổ áo ngực, nương theo lớp vải áo che chắn, từ trong hệ thống vị diện giao dịch lấy ra một thứ có bề ngoài trên cơ bản tương tự với vật phẩm được tặng kèm mà lần đầu tiên hắn tiến hành vị diện giao dịch được: “Đây là vật thứ 2 ta đưa cho Mộc thúc thúc. Sau khi ra khỏi khu rừng này, Mộc thúc thúc có thể tự mình khám phá công dụng của nó, nếu cảm thấy dùng được tốt lắm, người hơn người ta không dám cam đoan, nhưng ta có thể chắc chắc rằng nó có thể dùng được mấy năm, rồi Mộc thúc thúc có thể sẽ trở thành người giàu có quyền quý nhất ở quốc gia, thậm chí đại lục này.”

Trên thực tế vật nhỏ này cũng chỉ là vật phẩm tặng kèm khi Ôn Mính Thù giao dịch mà thôi, nhưng công dụng của đồ vật này thực sự quá yếu, tuy bộ dạng của nó cùng vật mà Ôn Mính Thù lần đầu tiên giao dịch rất giống nhau, nhưng còn hơn cái kia, thứ này thật muốn quăng đi không ít. Thứ này đến từ một cái cơ giới vị diện cấp bậc cao, tác dụng của nó rất đơn giản, chính là thông qua ảnh chiếu xạ của nó, có thể tìm được những thứ gì đó có giá trị. Phán đoán vật này có giá trị hay không có giá trị đều phải dựa vào cơ sở dữ liệu của thứ đó, nếu trong cơ sở dữ liệu không có gì, thì nó sẽ không hiện lên bất cứ cái gì cả..

Hai thế giới hoàn toàn bất đồng, tư liệu sao có thể giống nhau được, liền ngay cả người dẫn đường của vị diện giao dịch cũng vô pháp tra xét ra tư liệu vật phẩm này từ Hệ thống chủ được, càng không có năng lực thay đổi dữ liệu của cái này. Cho nên đặt vậy này vào trong khung giao dịch vị diện, cũng chỉ có thể làm một vật phẩm tặng kèm vô vị mà thôi, còn khiến cho Ôn Mính Thù lo lắng không biết làm thế nào mới có thể tống khứ được nó đi.

(Fapio: Tóm lại cái thứ đó giống với cái như một cái gương có thể tìm kiếm bảo bối có giá trị ở một nơi nào đó mà chính mình có thể xem được tác dụng của thứ bảo bối mà nó hiện lên. Nhưng Thanh Điểu (aka người dẫn đường) không thể tra ra cách sử dụng từ hệ thống chủ của hệ thống giao diện vị diện, cho nên Thù Thù không biết cách sử dụng)

Thư sinh áo xanh đi đến trước mặt Ôn Mính Thù, tiếp nhận vật đó trong tay Ôn Mính Thù, rồi đem nó cất vào trong cổ áo của mình, tuy rằng cẩn thận, thế nhưng vẫn thuận theo: “Chủ tử có thể gọi ta là Mộc Uyển Đinh là tốt rồi, ta họ Mộc tên Hoa, tự Uyển Đinh.”

Uyển Đinh? ”Chỉ Đinh lan cao ngạo lay động trên đồi cao? Một cái tự thật hay, nghĩ đến Uyển Đinh gia cũng là gia đình có tiếng là học sâu hiểu biết rộng.” Kỳ thật điều Ôn Mính Thù muốn nói chính là, cái tên Uyển Đinh này, vô luận thế nào cũng cảm giác như là tên của nữ tử ấy.

“Bất quá chỉ là một con hát thôi.” Nụ cười trên khóe miệng Mộc Uyển Đinh nồng đậm châm chọc, cũng chỉ có thể dùng câu: cửa nát nhà tan mới đủ hình dung tình huống hiện tại của hắn. Tổ phụ, Cha cùng huynh trưởng đều chết thảm, mẹ cùng tỷ muội bị sung làm quan kĩ (kỹ nữ trong quân đội), khi đó hắn còn chưa đến 5 tuổi nên mới bị đưa vào một đoàn kịch trở thành con hát. Một gia đình Hộ bộ thượng thư nổi danh văn sĩ thi thơ vì nhất thời không cẩn thận, mà đã tan tành như vậy.

Hiện giờ còn mấy ai nhớ rõ được, lúc trước tổ phụ và cha được xem là rường cột nước nhà, huynh trưởng được ca tụng là thiên tài võ học, tỷ tỷ quốc sắc thiên hương cùng Y, nhỏ tuổi mà trí tuệ thông minh?
Ôn Mính Thù không cảm thấy hứng thú chút nào đối với gia cảnh nhà người khác, biết càng nhiều thì càng khó sống thêm mà thôi, tuy rằng hắn chẳng lo lắng hắn sẽ phải chết, nhưng đi tò mò những chuyện như vậy, vẫn là thực phí đầu óc a: “Tiếp theo là đồ vật thứ 3”

Lần này Ôn Mính Thù lấy ra một quả đan dược, lúc trước hắn dùng để một gốc cây bạch ngọc nhân sâm đã ra dáng hình người đổi được 5 khối đan dược này, ở Tu Chân Giới gì đó, nghe nói có thể giải phần lớn các loại độc tố ở phàm trần.

Mà một quả này, là hắn cố ý dặn dò Thanh Điểu, đem một khối đan dược như vầy chia thành trăm phần, sau đó còn cho vào một ít dược vật quan trọng không có tính xung khắc với hiệu quả thuốc, so với hiệu quả ban đầu kém hơn rất nhiều, thế nhưng so với dược vật của thế giới này, cũng đã là loại dược hiếm có rồi, nhưng như vậy cũng chỉ có thể áp chế một phần độc tính trong người Mộc Uyển Đinh mà thôi, không thể giải trừ hoàn toàn.

Lúc này đây, Mộc Uyển Đinh cái gì cũng chưa nói, trực tiếp cầm lấy miếng đan dược ăn vào. Trên giang hồ có quy định của giang hồ, theo suy nghĩ của Mộc Uyển Đinh, Ôn Mính Thù ẩn cư tại khu rừng rậm này sẽ không rời đi, dùng chút dược vật khống chế hắn cũng là bình thường.

“Ta còn chưa có nói xong nha, miếng đan dược này là dược giải độc để điều trị thân thể của ngươi, cho nên đợi lát nữa phỏng chừng sẽ có phản ứng thực kịch liệt, tại đây cũng không thích hợp. Cái này cho ngươi, ngươi mau rời khỏi đây đi, về sau lúc ngươi muốn đi vào đây thì nên mang theo cái này cùng bổn xà kia là có thể trực tiếp vào được.” Ôn Mính Thù lấy cái một thứ cuối cùng đưa cho Y là mấy sợi lông mao của Đan Vu, cũng không biết vì cái gì, Đan Vu chẳng bao giờ rụng lông, cho nên mấy cái này là lúc bình thường Ôn Mính Thù không có chuyện gì làm liền bức trên người của Đan Vu, cũng may phần lớn thời gian  Đan Vu đều thực dung túng Ôn Mính Thù, cho lên Ôn Mính Thù có bứt đi vài sợi lông trên người mình đều cũng chẳng nói gì.

Mộc Uyển Đinh không hiểu rõ lắm câu ‘phản ứng kịch liệt trong miệng của Ôn Mính Thù là ý nói cái gì, nhưng thấy Ôn Mính Thù kêu mình mau rời khỏi đây, Y cũng không muốn tiếp tục dây dưa tại chổ này. Dựa theo những lễ nghi trong kí ức, hắn quỳ gối trước mặt Ôn Mính Thù, khấu vài cái, sau đó mang theo con thụ mãng biến dị kia dựa theo đường cũ trước mặt Ôn Mính Thù mà rời khỏi.

“Hiện tại có thể nói rồi chứ, nói đi, đem ta lưu lại đây làm gì? Không phải ngươi muốn ta giúp ngươi đem mấy người này đưa trở về đó chứ?” Tinh linh đã sớm ở một bên nhàm chán ngáp dài ngáp ngắn, nếu không nể mặt Ôn Mính Thù, hắn sớm rời đi rồi.

Tiên tri chết tiệt, thật đúng là một chút manh mối cũng không thèm nói!

…………………………

Úy Lam – Chương 17

Đệ Thập Thất Chương:

Edit: Fapio

……………………..

Trước lúc Diệu trở về, Hữu Nhứ đặc biệt hẹn ta ra gặp mặt.

Vì cái gì nói là đặc biệt như vậy hơn nữa nhất định phải chờ Diệu thoát tuyết mới được? Theo hắn lén lút chuồn khỏi thành nghiệp đoàn, cưỡng ép hội trưởng phu nhân đại danh đỉnh đỉnh chạy về phía Tả Tuyết Đoạn một thật xa mới có thể nói.

Nhất định có âm mưu …… Ta cười trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn làm ra bộ dạng không cam lòng bị Hữu Nhứ tha đi.

“Tẩu tử…… thật sự có lỗi.” Rốt cục cũng đến một mảnh rừng bị băng tuyết bao phủ, Hữu Nhứ ngừng chân, hắn thả ta ra, đầu cũng không quay lại mà lẩm bẩm như tự nói.

Thái độ của hắn khiến ta chợt nghĩ đến vấn đề, Hữu Nhứ sẽ không phải là nội gian của nghiệp đoàn khác phái đến đó chứ? Hay là hắn cũng thích Quang Hoàng Diệu, nghĩ muốn âm thầm diệt trừ ta?

Ha ha a, ta thừa nhận ý nghĩ của mình có điểm hơi lệch lạc, bất quá trong đợt giải nhiệm vụ lần trước, Hữu Nhứ đột nhiên trốn mất cũng không về nghiệp đoàn, hiện tại thái độ lại kỳ quái như vậy, ta nghĩ sự tình nhất định có nguyên nhân đặc biệt.

Từ khi quay lại Úy Lam lâu như vậy rồi … ta còn chưa nếm qua cảm giác nhiệt huyết sôi trào đâu.

“Ta muốn nhờ ngươi…… giúp ta một một việc.” Hữu Nhứ quay mặt lại, vẻ mặt không được tự nhiên nói.

“Ngươi cứ việc nói thẳng đi.” Ta lạnh lùng thản nhiên nói, kỳ thật trong lòng ta đang cố gắng kìm nén hưng phấn.

“Nơi này là…… lãnh địa Hoa Tụ Tử.”

Ta biết a, ngoài trừ Đoạt Ám Vô Song ra, thì có Quang Chi Không luôn muốn đánh chủ ý đến là Hoa Tụ Tử này, cực đông của Tuyết Đoạn.

“Ta có một người bạn tốt…… Hắn là phó hội trưởng của Hoa Tụ Tử, ngươi biết chứ? Trong lúc công thành, giữa chúng ta và bọn họ, nhất định sẽ có một nghiệp đoàn sẽ phải biến mất.” Hữu Nhứ ảm đạm cười, ta thật sự không tưởng tượng được khuôn mặt luôn tràn ngập tự tin kia lại có lúc trông ảm đạm như vậy.

Dữ Đồng đã từng lén nói cho ta biết, Diệu cũng đã nhẫn nhịn không nổi với bọn Hoa Tụ Tử rỗi hơi chuyên đi chọc khóe cùng tung tin tức gây tổn thương nghiêm trọng đến danh dự của nghiệp đoàn bọn họ, tính lần này cùng bọn họ quyết đấu một trận sinh tử, ngoại trừ song phương từ lâu đã sớm có quyết định tử chiến ra, Diệu cũng tự mình hạ chiến thư độc chiến, bất luận Hoa Tụ Tử có chấp nhận độc chiến hay không, nhưng nếu có nghiệp đoàn khác nhúng tay vào, nhất định sẽ bị toàn thể gamer xem thường.

[Giữa hai nghiệp đoàn hoặc hai phe nghiệp đoàn cùng với số lượng đồng minh tương đương nhau trước khi bước vào trận thành chiến thì có thể cùng nhau ký kết một hiệp định độc chiến, tương tự như PK nghiệp đoàn, hiệp định ngoại nghiệp đoàn không thể tham dự song phương chiến tranh, nếu như có một phương hạ độc chiến thư nhưng bên kia không đáp ứng, thì những nghiệp đoàn còn lại được quyền tham gia, nhưng nghiệp đoàn đó có thể sẽ bị phê bình và danh dự sẽ bị giảm sút; quy định của tử chiến là giá trị danh dự của những đoàn viên thuộc phe bại trận sẽ trở về 0, hội trưởng cùng phó hội trưởng cũng bị khấu trừ gần 5000 điểm, rồi còn hai tay vô điều kiện dâng tặng lãnh thổ cho phe thắng]

Quang Chi Không của Diệu rất đáng thương [nếu như để hắn nghe được những lời như vầy, ngươi nhất định sẽ bị ngược đến khổ đến chịu không nổi dưới nụ cười ác quỷ của hắn], bởi vì không chỉ Hoa Tụ Tử, mà Đoạt Ám Vô Song cũng thường xuyên tung tin đồn gây bất lợi cho Quang Chi Không, cho dù phần lớn những thông tin đó không gây ra tác dụng gì lớn, nhưng cũng không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm được, huống chi việc viện thủ trong trận thành chiến.

Đơn đả độc đấu, lần này Diệu thật sự muốn lấy Quang Chi Không ra để đánh cược, ta không có nói hắn hành động theo cảm tính, bởi vì đổi lại là ta cũng sẽ quyết định giống như vậy.

Mục đích của chúng ta cũng chỉ muốn toàn tâm hưởng thụ trò chơi mà thôi, có ai muốn cái mác tội danh trên người mình, trên những đoàn viên, dân trong thành, thân là hội trưởng của nghiệp đoàn, cái loại bi thương cùng sầu khổ này thử hỏi mấy ai có thể hiểu được. (Nếu bị thua, hậu quả sẽ rất nghiệm trọng, có thể bị mất thành)

Ta cùng Quang Hoàng Diệu đều là không ngừng truy cầu ánh sáng rực rỡ, thậm chí mong muốn mình có thể tỏa sáng, có thể soi sáng cho những người khác.

“Cho nên? Ngươi muốn ta không tham gia thi đấu? Góp phần hủy diệt Quang Chi Không?” Mỗi câu chữ ta nói ra, ngữ khí đã giảm thấp đến âm độ, rất phù hợp với cảnh vật tuyết trắng xóa nơi đây.

“Không phải……” Hữu Nhứ đã sớm dự đoán được phản ứng của ta, cười khổ nói:“Tẩu tử, ngươi phải tin tưởng ta…… Thục Cừ đối với Quang Chi Không thật sự không có địch ý, không biết hội trưởng của bọn họ muốn cái gì nữa, rõ ràng Quang Chi Không cùng Hoa Tụ Tử cách nhau xa như vậy nhưng vẫn cứng rắn muốn đánh! Thục Cừ cũng bất đắc dĩ thôi!”

Càng nói càng kích động, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của ta.

Thục Cừ…… Tên này như thế nào như vậy thục?

“Cho nên ta chỉ là muốn cầu ngươi…… Nếu như hội trưởng bắt được Thục Cừ, liền có thể thả hắn……”

A! Ta nhớ ra rồi…… Dữ đồng đã từng nói qua, Thục Cừ là người trông mộng của Hữu Nhứ, lúc ở Tinh Vực có thể lôi kéo Hữu Nhứ rời đi, chỉ sợ cũng chỉ có thể hắn đi. (a Đồng cũng nhiều chiện thấy ớn a ~ >”<)

“Có nhất thiết phải vậy không?” Giọng điệu của ta trở nên nhu hòa đi:“Hữu Nhứ, rốt cuộc cũng chỉ là trò chơi thôi mà……”

Lập tức, Hữu Nhứ liền hiểu được ta định nói điều gì, hắn mở miệng cướp lời của ta:

“Không phải lúc trước ngươi đã từng yêu hay sao?” Đột nhiên nghe hắn hỏi như thế khiến ta á khẩu không thể trả lời.

Đúng vậy, chẳng phải trước kia ta cũng từng ngây thơ giống vậy sao?

“Ngươi có từng nghĩ qua? Cho dù trong trò chơi ngươi thích hắn đến đâu, cũng chưa chắc có thể gặp được hắn trong hiện thực mà.” Ta đỡ lấy hắn, miễn cho hắn ngồi trên nền tuyết lạnh như băng:“Hơn nữa…… Ngươi xác định mình là người đồng tính sao?”

Thân thể Hữu Nhứ run lên một chút, lập tức lấy tay che mặt lại, một lúc lâu, truyền đến thanh âm nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở:

“Kỳ thật thật lâu trước kia, ta đã từng thích ngươi, ngươi biết không?”

Nghe vậy ta có phần kinh ngạc, là khi nào chứ?

“Lần đầu tiên nhìn thấy của ngươi, là lúc ngươi vừa mới chuyển chức thành ảnh tử, mỗi buổi trưa giờ ngọ ta đi ngang qua giáo đường, đều thấy ngươi đứng một mình trước giáo đường.”

“Sau khi hỏi thăm người khác, ta mới biết ngươi cũng muốn luyện mục sư, lúc đó mọi người ở thành trung tâm đều cười ngươi ngu ngốc, song tu mục sư cùng ảnh tử căn bản không có tiền đồ.”

“Thế nhưng ta vẫn bị ngươi hấp dẫn, ngươi nhất định là không biết, nhìn thấy ngươi được bao phủ giữa những tia nắng vàng thật sự rất đẹp, không chỉ ta, nhất là thời điểm mặt trời dần buông xuống, rất nhiều người khác đi ngang qua cũng đều tránh ở một góc lén nhìn ngươi.”

“Sau khi ngươi chuyển chức, lúc ngươi nhận được thánh thư, nụ cười vui vẻ kia cũng đã làm lu mờ đi những tia nắng lấp lánh gấp ngàn lần, khi đó ta thật sự chỉ muốn chạy đến để nói cho ngươi biết là ta rất thích ngươi mà thôi, thế nhưng vẫn không có can đảm mở lời.”

“Sau này ngươi không đến giáo đường nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngươi ở thành trung tâm, một ngày, hai ngày, những người vây quanh ngươi càng ngày càng nhiều thêm, ngươi thành lập nghiệp đoàn, tung hoành khắp Tuyết Đoạn, hôn lễ của ngươi ── những điều đó ta đều yêu lặng đứng nhìn, sau đó lúc hệ thống truyền đến tin tức ngươi phân ly, ta đã chạy đến thảo nguyên trung tâm mà khóc rất nhiều.”

“Cũng có mấy người Man Chi Úy Lam chạy đến thảo nguyên vừa khóc vừa rống:“Đoan đâu?”,“Ai dám tổn thương hắn? Có ngon thì bước ra cho ta!”, rất nhiều người cũng khóc nháo như vậy, sau đó sự tình càng ngày càng lớn, đoàn viên của ngươi liền truy sát nghiệp đoàn của Nhậm Ngã Hành trên toàn Úy Lam, đem một nửa thành trì của hắn làm hỏng nát bét, sau khi thành chiến kết thúc vẫn luôn không ngừng gặp Đoạt Ám liền giết không cần nói, cuối cùng cũng phải nhờ đến GM, hết thảy mới có thể trở về bình yên.”

Hắn vừa nói tới đây, ngẩng đầu nhìn ta một cái, ta mới hồi thần lại.

“Sau thời gian đó thật lâu, ta nhận thức Thục Cừ, lúc đó mới chính thức quên ngươi, quên đi cáo bóng dáng dưới ánh tịch dương chiều tàn đó.”

“Trong hiện thực, ta cũng chưa từng thích qua ai, nhưng những người ta yêu trong Úy Lam đều là con trai, có lẽ ta thật sự là đồng tính luyến ái đi……” Hắn chán nản nói, giờ khắc này ta mới thật sự nhận ra hắn cũng chỉ là một cậu bé 16 tuổi mà thôi, mà không phải con người Hữu Nhứ thành thục tâm cơ như ta đã từng biết.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải nói đồng tính luyến ái không tốt.” Ta nhẹ vỗ vai hắn:“Ngươi có lẽ đã nhìn ra, ta cùng Quang Hoàng Diệu trở thành tình nhân cũng chỉ là một kế tạm thời mà thôi, bất quá……”

“Bất quá……?”

“Ha ha.” Ta sờ sờ đầu hắn, có một số việc không cần thiết phải nói ra người khác cũng vẫn có thể hiểu được.

“Như vậy sao……” Hữu Nhứ hướng ta cười cười, ngữ khí cũng trở nên vui vẻ hơn:“Ta vẫn hy vọng ngươi có thể hạnh phúc, như vậy thật sự là quá tốt rồi.”

“Cám ơn…… Nhưng ngươi nếu muốn vậy, ta cũng không có khả năng thuyết phục Quang Hoàng Diệu đâu.”

“Ngươi có…… Ta tin tưởng ngươi nhất định……”

Còn chưa có nói xong, Hữu Nhứ cùng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tuyết lâm.

Có người nghe lén.

“Ta đi trước, mọi sự đều nhờ ngươi, tẩu tử.” Hữu Nhứ rút Ngân Nhận ra, thanh đao màu ngân bạch sắc bén hòa vào nền trời tuyết trắng, nhanh chóng hướng tuyết lâm phóng đi.

Rất nhanh dưới bầu trời tuyết trắng tung bay cùng với cái rét lạnh nơi đây, chỉ còn lại một mình ta.

Hữu Nhứ đang bị bế tắt với sự chọn lựa giữa người hắn yêu và những bạn bè hoạn nạn có nhau trong nghiệp đoàn, chỉ có thể chọn một trong hai khiến cho hắn rất đau khổ như đi chân trần trên con đường đầy gai.

Có lẽ, hắn sẽ bị Thục Cừ hiểu lầm, thống hận.

Có lẽ, Quang Chi Không, hoặc tất cả game thủ ở Úy Lam sẽ đều biết đến hắn như là một kẻ tiểu nhân phản bội nghiệp đoàn của mình vì tư tình.

Muốn buông tha cho Thục Cừ sao?

Không có khả năng, giá trị danh dự rớt gần 5000 điểm, đối với một game thủ lâu năm mà nói thật sự là cơn ác mộng.

Muốn thả, cũng chỉ có thể ta tự mình quyết định lấy mà thôi.

“Đoan.” Trong lúc đang buồn rầu, ta đã rơi vào cái ôm của một người.

Haiz! Ta rất mệt mỏi, lần này tiện nghi cho ngươi vậy.

“Không phải nói buổi tối mới đăng nhập sao.” Ta nép sâu vào ngực hắn, úp sát vào trong.

“Ngươi không nhớ ta sao?”

“Nhớ ngươi làm gì? Thành thật cho ta, ngươi đã nghe được bao lâu rồi?” Thật đáng ghét!! hội trưởng có quyền kiểm tra vị trí của các thành viên trong nghiệp đoàn, quyền riêng tư ở đâu chứ [= =]?

“Một câu cũng chưa nghe được nha, ta cũng chỉ mới vừa đăng nhập thôi.” Diệu không thích người khác nói dối hắn, bản thân cũng rất thành thực.

“Ân.” Ta nhắm mắt lại.

“Đừng ngủ ở đây chứ? Buồn ngủ thì mau đăng xuất đi nghỉ ngơi đi.”

“Hảo.” Tiếp tục úp sấp.

“……” Diệu cởi ra áo choàng đỏ rồi choàng lên người ta, tuy rằng tuyết rơi nhiều như vậy nhưng cảm giác cũng không lạnh lắm:“Lạnh không? Chúng ta về Quang thành thôi.”

Quang thành nằm gần Ma Vực, không giống với địa thế lạnh giá của Hoa Tụ Tử.

“Quang Hoàng Diệu, ngươi biết không?” Ta hưởng thụ cái ấm áp của lồng ngực ai đó, nho nhỏ hỏi.

“Cái gì?”

“Cho tới bây giờ cũng chưa từng biết, sau khi ta phân ly…… Úy Lam đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Đúng vậy.” Giọng nói ôn nhu như nước của hắn truyền vào tai của ta:“Cho nên ta nói, ngươi đối với Úy Lam, ảnh hưởng rất lớn nha.”

“Ha ha.” Ở trước mặt Hữu Nhứ cũng chưa từng xúc động như vậy, giờ phút này lại nhịn không được những giọt nước mắt phá mi rơi ra, Quang Hoàng Diệu dùng tay hắn tiếp lấy, đôi găng tay màu đen rất nhanh tiếp được một vũng nước nhỏ.

“Quang Hoàng Diệu, ta nói cho ngươi…… Ta thực xin lỗi Man Chi bọn họ.”

“Ngươi đừng nói, thực xin lỗi Quang Chi Không.”

Diệu ném khối băng nhỏ trong tay xuống, nâng mặt ta lên, yêu thương nói:“Hảo, ta đều nghe.”

So với Hữu Nhứ, ta là một cái người nhát gan, lúc trước ta trốn chạy, dùng mọi lý do này nọ để biện minh cho sự yếu đuối của mình.

Có lẽ những cái cớ thuyết phục mọi người đó, thật ra cũng chỉ là để tự bản thân thuyết phục mình mà thôi.

“Ta, ân…… Ta…… Thực xin lỗi bọn họ……”

“Đừng nói nữa …… Đoan, ta biết ngươi chỉ nhất thời lạc lối mà thôi…… Không ai trách ngươi cả.” Diệu trấn an sờ sờ lấy hai má của ta, lần thứ 2 cúi đầu.

Tha Nhan, Vô Kiếm, Liêm, Nhạc…… Còn có rất nhiều người khác nữa……

Ta ôm chặt lấy cổ Diệu, ở nơi lạnh giá tuyết tung bay trắng xóa này, ta rất cần sự ấm áp.

Cho nên, cứ như vậy ôm lấy ta đi, cho đến khi ta không cảm thấy lạnh nữa.

Cho đến khi không còn thấy lẻ loi hiu quạnh nữa!!.

…………………………..

Ta đã trở lại ~ ~ Ai nhớ ta hôn??