Úy Lam – Chương 17

Đệ Thập Thất Chương:

Edit: Fapio

……………………..

Trước lúc Diệu trở về, Hữu Nhứ đặc biệt hẹn ta ra gặp mặt.

Vì cái gì nói là đặc biệt như vậy hơn nữa nhất định phải chờ Diệu thoát tuyết mới được? Theo hắn lén lút chuồn khỏi thành nghiệp đoàn, cưỡng ép hội trưởng phu nhân đại danh đỉnh đỉnh chạy về phía Tả Tuyết Đoạn một thật xa mới có thể nói.

Nhất định có âm mưu …… Ta cười trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn làm ra bộ dạng không cam lòng bị Hữu Nhứ tha đi.

“Tẩu tử…… thật sự có lỗi.” Rốt cục cũng đến một mảnh rừng bị băng tuyết bao phủ, Hữu Nhứ ngừng chân, hắn thả ta ra, đầu cũng không quay lại mà lẩm bẩm như tự nói.

Thái độ của hắn khiến ta chợt nghĩ đến vấn đề, Hữu Nhứ sẽ không phải là nội gian của nghiệp đoàn khác phái đến đó chứ? Hay là hắn cũng thích Quang Hoàng Diệu, nghĩ muốn âm thầm diệt trừ ta?

Ha ha a, ta thừa nhận ý nghĩ của mình có điểm hơi lệch lạc, bất quá trong đợt giải nhiệm vụ lần trước, Hữu Nhứ đột nhiên trốn mất cũng không về nghiệp đoàn, hiện tại thái độ lại kỳ quái như vậy, ta nghĩ sự tình nhất định có nguyên nhân đặc biệt.

Từ khi quay lại Úy Lam lâu như vậy rồi … ta còn chưa nếm qua cảm giác nhiệt huyết sôi trào đâu.

“Ta muốn nhờ ngươi…… giúp ta một một việc.” Hữu Nhứ quay mặt lại, vẻ mặt không được tự nhiên nói.

“Ngươi cứ việc nói thẳng đi.” Ta lạnh lùng thản nhiên nói, kỳ thật trong lòng ta đang cố gắng kìm nén hưng phấn.

“Nơi này là…… lãnh địa Hoa Tụ Tử.”

Ta biết a, ngoài trừ Đoạt Ám Vô Song ra, thì có Quang Chi Không luôn muốn đánh chủ ý đến là Hoa Tụ Tử này, cực đông của Tuyết Đoạn.

“Ta có một người bạn tốt…… Hắn là phó hội trưởng của Hoa Tụ Tử, ngươi biết chứ? Trong lúc công thành, giữa chúng ta và bọn họ, nhất định sẽ có một nghiệp đoàn sẽ phải biến mất.” Hữu Nhứ ảm đạm cười, ta thật sự không tưởng tượng được khuôn mặt luôn tràn ngập tự tin kia lại có lúc trông ảm đạm như vậy.

Dữ Đồng đã từng lén nói cho ta biết, Diệu cũng đã nhẫn nhịn không nổi với bọn Hoa Tụ Tử rỗi hơi chuyên đi chọc khóe cùng tung tin tức gây tổn thương nghiêm trọng đến danh dự của nghiệp đoàn bọn họ, tính lần này cùng bọn họ quyết đấu một trận sinh tử, ngoại trừ song phương từ lâu đã sớm có quyết định tử chiến ra, Diệu cũng tự mình hạ chiến thư độc chiến, bất luận Hoa Tụ Tử có chấp nhận độc chiến hay không, nhưng nếu có nghiệp đoàn khác nhúng tay vào, nhất định sẽ bị toàn thể gamer xem thường.

[Giữa hai nghiệp đoàn hoặc hai phe nghiệp đoàn cùng với số lượng đồng minh tương đương nhau trước khi bước vào trận thành chiến thì có thể cùng nhau ký kết một hiệp định độc chiến, tương tự như PK nghiệp đoàn, hiệp định ngoại nghiệp đoàn không thể tham dự song phương chiến tranh, nếu như có một phương hạ độc chiến thư nhưng bên kia không đáp ứng, thì những nghiệp đoàn còn lại được quyền tham gia, nhưng nghiệp đoàn đó có thể sẽ bị phê bình và danh dự sẽ bị giảm sút; quy định của tử chiến là giá trị danh dự của những đoàn viên thuộc phe bại trận sẽ trở về 0, hội trưởng cùng phó hội trưởng cũng bị khấu trừ gần 5000 điểm, rồi còn hai tay vô điều kiện dâng tặng lãnh thổ cho phe thắng]

Quang Chi Không của Diệu rất đáng thương [nếu như để hắn nghe được những lời như vầy, ngươi nhất định sẽ bị ngược đến khổ đến chịu không nổi dưới nụ cười ác quỷ của hắn], bởi vì không chỉ Hoa Tụ Tử, mà Đoạt Ám Vô Song cũng thường xuyên tung tin đồn gây bất lợi cho Quang Chi Không, cho dù phần lớn những thông tin đó không gây ra tác dụng gì lớn, nhưng cũng không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm được, huống chi việc viện thủ trong trận thành chiến.

Đơn đả độc đấu, lần này Diệu thật sự muốn lấy Quang Chi Không ra để đánh cược, ta không có nói hắn hành động theo cảm tính, bởi vì đổi lại là ta cũng sẽ quyết định giống như vậy.

Mục đích của chúng ta cũng chỉ muốn toàn tâm hưởng thụ trò chơi mà thôi, có ai muốn cái mác tội danh trên người mình, trên những đoàn viên, dân trong thành, thân là hội trưởng của nghiệp đoàn, cái loại bi thương cùng sầu khổ này thử hỏi mấy ai có thể hiểu được. (Nếu bị thua, hậu quả sẽ rất nghiệm trọng, có thể bị mất thành)

Ta cùng Quang Hoàng Diệu đều là không ngừng truy cầu ánh sáng rực rỡ, thậm chí mong muốn mình có thể tỏa sáng, có thể soi sáng cho những người khác.

“Cho nên? Ngươi muốn ta không tham gia thi đấu? Góp phần hủy diệt Quang Chi Không?” Mỗi câu chữ ta nói ra, ngữ khí đã giảm thấp đến âm độ, rất phù hợp với cảnh vật tuyết trắng xóa nơi đây.

“Không phải……” Hữu Nhứ đã sớm dự đoán được phản ứng của ta, cười khổ nói:“Tẩu tử, ngươi phải tin tưởng ta…… Thục Cừ đối với Quang Chi Không thật sự không có địch ý, không biết hội trưởng của bọn họ muốn cái gì nữa, rõ ràng Quang Chi Không cùng Hoa Tụ Tử cách nhau xa như vậy nhưng vẫn cứng rắn muốn đánh! Thục Cừ cũng bất đắc dĩ thôi!”

Càng nói càng kích động, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của ta.

Thục Cừ…… Tên này như thế nào như vậy thục?

“Cho nên ta chỉ là muốn cầu ngươi…… Nếu như hội trưởng bắt được Thục Cừ, liền có thể thả hắn……”

A! Ta nhớ ra rồi…… Dữ đồng đã từng nói qua, Thục Cừ là người trông mộng của Hữu Nhứ, lúc ở Tinh Vực có thể lôi kéo Hữu Nhứ rời đi, chỉ sợ cũng chỉ có thể hắn đi. (a Đồng cũng nhiều chiện thấy ớn a ~ >”<)

“Có nhất thiết phải vậy không?” Giọng điệu của ta trở nên nhu hòa đi:“Hữu Nhứ, rốt cuộc cũng chỉ là trò chơi thôi mà……”

Lập tức, Hữu Nhứ liền hiểu được ta định nói điều gì, hắn mở miệng cướp lời của ta:

“Không phải lúc trước ngươi đã từng yêu hay sao?” Đột nhiên nghe hắn hỏi như thế khiến ta á khẩu không thể trả lời.

Đúng vậy, chẳng phải trước kia ta cũng từng ngây thơ giống vậy sao?

“Ngươi có từng nghĩ qua? Cho dù trong trò chơi ngươi thích hắn đến đâu, cũng chưa chắc có thể gặp được hắn trong hiện thực mà.” Ta đỡ lấy hắn, miễn cho hắn ngồi trên nền tuyết lạnh như băng:“Hơn nữa…… Ngươi xác định mình là người đồng tính sao?”

Thân thể Hữu Nhứ run lên một chút, lập tức lấy tay che mặt lại, một lúc lâu, truyền đến thanh âm nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở:

“Kỳ thật thật lâu trước kia, ta đã từng thích ngươi, ngươi biết không?”

Nghe vậy ta có phần kinh ngạc, là khi nào chứ?

“Lần đầu tiên nhìn thấy của ngươi, là lúc ngươi vừa mới chuyển chức thành ảnh tử, mỗi buổi trưa giờ ngọ ta đi ngang qua giáo đường, đều thấy ngươi đứng một mình trước giáo đường.”

“Sau khi hỏi thăm người khác, ta mới biết ngươi cũng muốn luyện mục sư, lúc đó mọi người ở thành trung tâm đều cười ngươi ngu ngốc, song tu mục sư cùng ảnh tử căn bản không có tiền đồ.”

“Thế nhưng ta vẫn bị ngươi hấp dẫn, ngươi nhất định là không biết, nhìn thấy ngươi được bao phủ giữa những tia nắng vàng thật sự rất đẹp, không chỉ ta, nhất là thời điểm mặt trời dần buông xuống, rất nhiều người khác đi ngang qua cũng đều tránh ở một góc lén nhìn ngươi.”

“Sau khi ngươi chuyển chức, lúc ngươi nhận được thánh thư, nụ cười vui vẻ kia cũng đã làm lu mờ đi những tia nắng lấp lánh gấp ngàn lần, khi đó ta thật sự chỉ muốn chạy đến để nói cho ngươi biết là ta rất thích ngươi mà thôi, thế nhưng vẫn không có can đảm mở lời.”

“Sau này ngươi không đến giáo đường nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngươi ở thành trung tâm, một ngày, hai ngày, những người vây quanh ngươi càng ngày càng nhiều thêm, ngươi thành lập nghiệp đoàn, tung hoành khắp Tuyết Đoạn, hôn lễ của ngươi ── những điều đó ta đều yêu lặng đứng nhìn, sau đó lúc hệ thống truyền đến tin tức ngươi phân ly, ta đã chạy đến thảo nguyên trung tâm mà khóc rất nhiều.”

“Cũng có mấy người Man Chi Úy Lam chạy đến thảo nguyên vừa khóc vừa rống:“Đoan đâu?”,“Ai dám tổn thương hắn? Có ngon thì bước ra cho ta!”, rất nhiều người cũng khóc nháo như vậy, sau đó sự tình càng ngày càng lớn, đoàn viên của ngươi liền truy sát nghiệp đoàn của Nhậm Ngã Hành trên toàn Úy Lam, đem một nửa thành trì của hắn làm hỏng nát bét, sau khi thành chiến kết thúc vẫn luôn không ngừng gặp Đoạt Ám liền giết không cần nói, cuối cùng cũng phải nhờ đến GM, hết thảy mới có thể trở về bình yên.”

Hắn vừa nói tới đây, ngẩng đầu nhìn ta một cái, ta mới hồi thần lại.

“Sau thời gian đó thật lâu, ta nhận thức Thục Cừ, lúc đó mới chính thức quên ngươi, quên đi cáo bóng dáng dưới ánh tịch dương chiều tàn đó.”

“Trong hiện thực, ta cũng chưa từng thích qua ai, nhưng những người ta yêu trong Úy Lam đều là con trai, có lẽ ta thật sự là đồng tính luyến ái đi……” Hắn chán nản nói, giờ khắc này ta mới thật sự nhận ra hắn cũng chỉ là một cậu bé 16 tuổi mà thôi, mà không phải con người Hữu Nhứ thành thục tâm cơ như ta đã từng biết.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải nói đồng tính luyến ái không tốt.” Ta nhẹ vỗ vai hắn:“Ngươi có lẽ đã nhìn ra, ta cùng Quang Hoàng Diệu trở thành tình nhân cũng chỉ là một kế tạm thời mà thôi, bất quá……”

“Bất quá……?”

“Ha ha.” Ta sờ sờ đầu hắn, có một số việc không cần thiết phải nói ra người khác cũng vẫn có thể hiểu được.

“Như vậy sao……” Hữu Nhứ hướng ta cười cười, ngữ khí cũng trở nên vui vẻ hơn:“Ta vẫn hy vọng ngươi có thể hạnh phúc, như vậy thật sự là quá tốt rồi.”

“Cám ơn…… Nhưng ngươi nếu muốn vậy, ta cũng không có khả năng thuyết phục Quang Hoàng Diệu đâu.”

“Ngươi có…… Ta tin tưởng ngươi nhất định……”

Còn chưa có nói xong, Hữu Nhứ cùng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tuyết lâm.

Có người nghe lén.

“Ta đi trước, mọi sự đều nhờ ngươi, tẩu tử.” Hữu Nhứ rút Ngân Nhận ra, thanh đao màu ngân bạch sắc bén hòa vào nền trời tuyết trắng, nhanh chóng hướng tuyết lâm phóng đi.

Rất nhanh dưới bầu trời tuyết trắng tung bay cùng với cái rét lạnh nơi đây, chỉ còn lại một mình ta.

Hữu Nhứ đang bị bế tắt với sự chọn lựa giữa người hắn yêu và những bạn bè hoạn nạn có nhau trong nghiệp đoàn, chỉ có thể chọn một trong hai khiến cho hắn rất đau khổ như đi chân trần trên con đường đầy gai.

Có lẽ, hắn sẽ bị Thục Cừ hiểu lầm, thống hận.

Có lẽ, Quang Chi Không, hoặc tất cả game thủ ở Úy Lam sẽ đều biết đến hắn như là một kẻ tiểu nhân phản bội nghiệp đoàn của mình vì tư tình.

Muốn buông tha cho Thục Cừ sao?

Không có khả năng, giá trị danh dự rớt gần 5000 điểm, đối với một game thủ lâu năm mà nói thật sự là cơn ác mộng.

Muốn thả, cũng chỉ có thể ta tự mình quyết định lấy mà thôi.

“Đoan.” Trong lúc đang buồn rầu, ta đã rơi vào cái ôm của một người.

Haiz! Ta rất mệt mỏi, lần này tiện nghi cho ngươi vậy.

“Không phải nói buổi tối mới đăng nhập sao.” Ta nép sâu vào ngực hắn, úp sát vào trong.

“Ngươi không nhớ ta sao?”

“Nhớ ngươi làm gì? Thành thật cho ta, ngươi đã nghe được bao lâu rồi?” Thật đáng ghét!! hội trưởng có quyền kiểm tra vị trí của các thành viên trong nghiệp đoàn, quyền riêng tư ở đâu chứ [= =]?

“Một câu cũng chưa nghe được nha, ta cũng chỉ mới vừa đăng nhập thôi.” Diệu không thích người khác nói dối hắn, bản thân cũng rất thành thực.

“Ân.” Ta nhắm mắt lại.

“Đừng ngủ ở đây chứ? Buồn ngủ thì mau đăng xuất đi nghỉ ngơi đi.”

“Hảo.” Tiếp tục úp sấp.

“……” Diệu cởi ra áo choàng đỏ rồi choàng lên người ta, tuy rằng tuyết rơi nhiều như vậy nhưng cảm giác cũng không lạnh lắm:“Lạnh không? Chúng ta về Quang thành thôi.”

Quang thành nằm gần Ma Vực, không giống với địa thế lạnh giá của Hoa Tụ Tử.

“Quang Hoàng Diệu, ngươi biết không?” Ta hưởng thụ cái ấm áp của lồng ngực ai đó, nho nhỏ hỏi.

“Cái gì?”

“Cho tới bây giờ cũng chưa từng biết, sau khi ta phân ly…… Úy Lam đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Đúng vậy.” Giọng nói ôn nhu như nước của hắn truyền vào tai của ta:“Cho nên ta nói, ngươi đối với Úy Lam, ảnh hưởng rất lớn nha.”

“Ha ha.” Ở trước mặt Hữu Nhứ cũng chưa từng xúc động như vậy, giờ phút này lại nhịn không được những giọt nước mắt phá mi rơi ra, Quang Hoàng Diệu dùng tay hắn tiếp lấy, đôi găng tay màu đen rất nhanh tiếp được một vũng nước nhỏ.

“Quang Hoàng Diệu, ta nói cho ngươi…… Ta thực xin lỗi Man Chi bọn họ.”

“Ngươi đừng nói, thực xin lỗi Quang Chi Không.”

Diệu ném khối băng nhỏ trong tay xuống, nâng mặt ta lên, yêu thương nói:“Hảo, ta đều nghe.”

So với Hữu Nhứ, ta là một cái người nhát gan, lúc trước ta trốn chạy, dùng mọi lý do này nọ để biện minh cho sự yếu đuối của mình.

Có lẽ những cái cớ thuyết phục mọi người đó, thật ra cũng chỉ là để tự bản thân thuyết phục mình mà thôi.

“Ta, ân…… Ta…… Thực xin lỗi bọn họ……”

“Đừng nói nữa …… Đoan, ta biết ngươi chỉ nhất thời lạc lối mà thôi…… Không ai trách ngươi cả.” Diệu trấn an sờ sờ lấy hai má của ta, lần thứ 2 cúi đầu.

Tha Nhan, Vô Kiếm, Liêm, Nhạc…… Còn có rất nhiều người khác nữa……

Ta ôm chặt lấy cổ Diệu, ở nơi lạnh giá tuyết tung bay trắng xóa này, ta rất cần sự ấm áp.

Cho nên, cứ như vậy ôm lấy ta đi, cho đến khi ta không cảm thấy lạnh nữa.

Cho đến khi không còn thấy lẻ loi hiu quạnh nữa!!.

…………………………..

Ta đã trở lại ~ ~ Ai nhớ ta hôn??

Thẻ:

About Dương Ca Thiên Quân

Tào Lao Thụ

3 responses to “Úy Lam – Chương 17”

  1. Flora says :

    * ôm ôm* weo căm bách a~~ ~(▔▽▔~)

    Nhìu lúc thấy tụi nghịp em Đoan ghê, gánh nặng quá lớn…để rồi phân ly là biết bao nhiu tiếc hận để lại..( TToTT)

  2. mestreseo says :

    there are definitely some more details to take into consideration, but thanks for giving this info.

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) (╬`')凸 (¬‿¬)凸 ~(▔▽▔~) ≧▽≦ ≧◡≦ (≧o≦) (✖╭╮✖) ⋋_⋌ \("▔□▔)/ (╬ ̄皿 ̄)凸 ლ(¯ロ¯ლ) ╮(╯_╰)╭ 囧 {◕ ◡ ◕} ◃┆◉◡◉┆▷ (▰˘◡˘▰) q(❂‿❂)p ( ̄-ƪ ̄) ( ̄ー ̄)(╯‵□′)╯